Tôi Sống Không Có Ước Mơ

Tôi 26 tuổi, làm công ty tư nhân ở TP HCM, lương 10 triệu một tháng. Có thể đang mùa dịch nên thời gian ngẫm nghĩ về bản thân cứ dai dẳng và tôi lại nghĩ về ước mơ của mình. “Ước mơ của mày là gì?”, là câu hỏi hàng đêm tôi tự hỏi và đến giờ vẫn không biết câu trả lời. 

Tôi không biết công việc hiện tại có phải là đam mê của mình không, vì ngẫm lại lý do chọn ngành này không phải vì bản thân mà vì một lý do duy nhất lóe lên khi ghi hồ sơ chọn trường, đó là nhà nghèo, tôi không muốn ba mẹ có thêm gánh nặng tiền bạc. 

Từ nhỏ đến giờ, tôi luôn ám ảnh với suy nghĩ nhà nợ nần nhiều nhưng ba mẹ giấu con cái thôi. Từ khi học đại học đến giờ đi làm, mọi thứ diễn ra bình bình, không có gì nổi bật, điều thật sự khó khăn là xin việc khá trầy trật. Tôi luôn suy nghĩ sao mình hèn vậy, không biết phấn đấu, chăm chỉ để thành công nhưng thật sự tôi không biết mình làm vì điều gì, dù cuối cùng vẫn làm xong việc vì lương.

ước mơ
Tôi sống không ước mơ

Như vậy là tôi không có động lực sống phải không? Tôi đã nghĩ vậy và tìm cách tạo động lực: là cái nghèo, sự khinh bỉ, bị cô lập, nhưng bấy nhiêu vẫn không làm tôi vùng lên. Rồi tôi lại nghĩ về điều mình mong muốn, về ước mơ. Tôi đã nghĩ: được thôi mình sẽ làm, sẽ sống vì tiền, vì ba mẹ… nhưng nỗi buồn cứ bám lấy tôi. Một tuần có đến nửa tuần là những ngày tôi buồn vô cớ. Vậy tức là tôi đang sống vô nghĩa rồi. Làm sao đây? 

Thế rồi tôi chọn đọc sách, lập kế hoạch ngày, tuần… nhưng lập rồi lại trì hoãn và không hoàn thành. Tôi lại nghĩ đến động lực, ước mơ chết tiệt của mình: mày đang ở đâu? Tôi thấy mình không thực hiện được là do không có người cùng cố gắng, đôn thúc nhưng tôi khó chia sẻ với người nhà vì thử trò chuyện nhưng không thấy sự cảm thông, còn với bạn bè tôi hay tỏ ra vô âu vô lo và giấu tâm tư. 

Tôi hy vọng qua bài viết này, Người lắng nghe sẽ giúp tôi vượt qua cách sống lạc lối này

Bài viết liên quan

Trả lời