Lắng nghe tâm sự của đứa trẻ vùng cao

Lắng nghe những ước mơ của những đứa trẻ ở Vùng cao trong chuyến thiện nguyện năm đó, tôi như được mở mang đầu óc. Bởi một người sống đủ đầy từ nhỏ như tôi không có những trải nghiệm đó- trải nghiệm đói nghèo, phải nỗ lực từng ngày để sống được thốt ra từ những đầu óc còn rất thơ ngây.   

Lắng nghe tâm sự: "Chuyến thiện nguyện đầu tiên"
Lần đầu đi thiện nguyện ở một nơi mới lạ

Đăng ký tham gia chuyến hành trình thú vị

Tôi đăng ký tham gia chuyến đi đến Lai Châu để phát áo ấm và bánh chưng cho các em nhỏ tại đây là bởi vì tôi tò mò về vùng đất Lai Châu này. Tôi chưa bao giờ đến đó nên tôi nghĩ nếu được đi đây hẳn sẽ là một trải nghiệm thú vị. 

Nghĩ rằng đến đấy tôi sẽ được làm những thứ mình chưa bao giờ thử, được hít thở không khí trong lành mà Hà Nội không có, rồi sẽ có những bức ảnh đẹp với trời đất nơi đây như một kỷ niệm. Quả đúng là như vậy, nhưng mọi thứ đã diễn ra vượt trên mong đợi của tôi, tôi nhận được nhiều thứ hơn là mình nghĩ. 

Tối trước hôm đi tôi soạn cho mình hai ba bộ đồ thoải mái vì chúng tôi sẽ nghỉ lại đó một đêm, cũng sắp xếp luôn hành lý để khi về tôi sẽ ra bến xe về nhà ăn Tết cổ truyền- hôm tôi đi thiện nguyện là 24 Tết. Đêm ấy tôi nô nức khó có thể ngủ được, vì thế mà sáng hôm sau lên xe, giữa tiếng hát hò ồn ào của mọi người tôi vẫn có thể ngủ no say cho tới lúc đến nơi. 

Lắng nghe mùa xuân về trên vùng cao 

Lắng nghe tâm sự: "Chuyến thiện nguyện đầu tiên"
Lắng nghe mùa xuân về trên vùng cao

Đến nơi, chúng tôi lần lượt dỡ quần áo ấm và nguyên liệu làm bánh chưng xuống, rồi đem chất vào hội quán của làng. Xong xuôi đâu vào đấy chúng tôi nhờ các cô chú tại hội quán dẫn đi chặt củi và mượn xoong nồi để nấu bánh chưng. 

Đây là lần đầu tiên tôi gói bánh chưng nhưng thành quả không hề tệ, tôi thấy tôi cũng có năng khiếu lắm. Đây cũng là lần đầu tiên tôi được ngồi gói bánh chưng trên chiếu tre, giữa sân đình lớn, xung quanh bao la là núi và cây rừng, lắng nghe kỹ còn nghe được cả tiếng chim hót và trên đầu mũi tôi còn ngửi được mùi hương ẩm ướt của hoa đào rừng ngấm sương. Mùa xuân đến thật rồi- cảm xúc của tôi ngay tại lúc đó. 

Tâm sự của đứa trẻ vùng cao 

Số lượng bánh chưng nhiều nên chúng tôi gói rất lâu, bắt đầu gói từ 10 giờ sáng mà mãi đến 6-7h tối mới xong. Đoàn chúng tôi tắm rửa xong thì được tiếp đón bằng món cá suối chiên và rau rừng ở đây, bữa cơm không có gì nhiều nhưng rất ngon miệng, có lẽ vì tôi quá đói. 

Cơm nước xong xuôi, chúng tôi nhóm lửa, đặt nồi để nấu bánh chưng. Đêm ấy cả hội thức nguyên đêm để canh bảy nồi bánh chưng. Trong màn đêm tĩnh mịch, lắng nghe tiếng đàn ghi ta và tiếng hát nghêu ngao của từng người một mà chẳng ai thấy buồn ngủ cả. Bởi mỗi bài hát mang một cảm xúc khác nhau, luôn khơi gợi tính tò mò của người nghe. Lúc 8 giờ tối, tiếng đàn ghi ta của chúng tôi thu hút sự tò mò của những đứa trẻ địa phương, trong bầy nhóc đấy tôi ấn tượng với một cô bé có đôi mắt hai mí tròn to, và vết nhọ nồi trên mũi. 

Với tôi cô bé rất xinh, không biết cô bé mấy tuổi nhưng tôi thấy cô bé ấy khá cao. Hỏi ra mới biết cô bé đó mới học lớp một- 6 tuổi, nhưng so với thằng Bon cháu tôi bằng tuổi thì nó hơn nửa cái đầu. Nó chạy đến ngồi gần đám lửa đang cháy để sưởi ấm của chúng tôi, đưa tay vỗ theo nhịp hô của ông anh trưởng đoàn. Tôi ngồi một bên nó, thấy hơi đói, tôi móc hộp sữa ra uống, hút được một nửa tôi mới để ý con bé cứ nhìn tôi mãi. 

Lắng nghe tâm sự: "Chuyến thiện nguyện đầu tiên"
Lắng nghe tâm sự của một đứa bé khiến tôi học được nhiều điều

Tôi hỏi nó có muốn uống hay không, nó gật đầu thật nhanh. Thế là chạy vào ba lô của mình tôi lấy một lốc sữa ra đưa cho con bé một hộp. Cô bé cảm ơn rồi hút hết trong vài phút, tôi thấy cô bé “đói sữa” quá thế là cho nó cả lốc sữa trên tay mình. Nó vẫn bóc một hộp ra hút nữa, tôi cười xoa đầu, buột miệng nói: “Uống đi cho nhanh cao”. Ai ngờ nó hỏi lại tôi là: “Em phải uống bao nhiêu hộp thì mới cao được như hoa hậu H’Hen Niê hả chị?” 

Tôi sững người vì chính tôi cũng không biết nói thế nào cho phải. Cuối cùng tôi hỏi lại nó: “Sao em muốn cao như hoa hậu H’Hen Niê?” Cô bé trả lời rằng mình muốn được mọi người lắng nghe, muốn mọi người lắng nghe về những câu chuyện nghèo khó ở vùng cao này, mang đến cho nơi đây một cuộc sống tốt hơn như hoa hậu H’Hen Niê đã làm. Tôi không nghĩ một cô bé có thể nói ra được những lời có ý nghĩa như vậy ở cái tuổi mà lúc tôi bằng cô bé chắc chỉ biết chơi búp bê Barbie. 

Thấy tôi hơi sững người, chị bạn đi cùng ngôi bên cạnh tôi nãy giờ có nghe tụi tôi đàm thoại, nói với cô bé: “Em tập thể đều đặn, uống sữa mỗi đợt tổ chức phát sữa miễn phí tại trường, và chăm ngoan ăn cơm thì sẽ cao như hoa hậu đấy.” Cô bé tin lời, cười với chị rồi tiếp tục hút sữa, còn tôi thì mãi cứ vấn vương những câu mà cô bé ấy nói cho đến tối. 

Thấy tôi như vậy, chị quay qua nói với tôi rằng tại đây còn có nhiều hoàn cảnh cần lắng nghe lắm, mình là một chấm nhỏ trên Trái Đất này, mình có thể giúp được gì thì chỉ cần giúp trong khả năng của bản thân thôi, đừng quá nặng lòng bởi mình cũng đã làm hết sức. Như là vẫn thấy tiếc nuối điều gì đó tôi lại chạy vào lục lọi trong ba lô, còn bao nhiêu hộp sữa nữa tôi mang ra cho cô bé ấy và đám nhóc đi cùng bằng hết. 

Lắng nghe tâm sự: "Chuyến thiện nguyện đầu tiên"
Cô bé tình cờ gặp đã giúp tôi tích cực hơn

Sáng hôm sau, chính là hôm phát bánh chưng và quà, lúc gặp lại tôi, cô bé ấy tặng tôi một nụ cười tươi và một bịch quýt rừng nho nhỏ. Tôi còn nghĩ thầm, mấy đứa nhóc này thật dễ bị mua chuộc. 

Nghĩ là vậy nhưng thật sự thấy ấm lòng, bởi hiểu ra được rằng, lắng nghe và đồng cảm cho từng số phận mình sẽ nhận lại được rất nhiều thứ. Đó là sự trưởng thành, tình yêu thương đối với cuộc sống, con người, là động lực để bạn cố gắng sống tốt hơn, văn minh hơn. Không những thế khi bạn lắng nghe người khác, cảm nhận được sợi dây đồng cảm với nhau, tự khắc bạn cũng thấy yên bình trong tâm hồn. 

Sau chuyến thiện nguyện đó, tôi càng yêu công việc từ thiện này hơn, cũng hiểu vì sao nhiều người sống chỉ để cho đi. Bởi giá trị của việc lắng nghe và được lắng nghe rồi đồng cảm thật sự rất lớn lao, nó mang đến cho mỗi người một nguồn năng lượng tích cực, như được thoát khỏi con người mình trong quá khứ để tiến đến một phiên bản tốt hơn. 

Tôi đã hứa với cô bé rằng mình sẽ quay lại đây với quần áo ấm và sữa. Hy vọng vào một ngày không xa, tôi có thể thực hiện được lời hứa này….

Tố Trân 

 

Bài viết liên quan

Trả lời