Cười chưa chắc là vui, con cần được lắng nghe !

An – cô bé thân hình nhỏ nhắn, lanh lợi với một nụ cười luôn nở trên môi. Cha mẹ bận rộn không có thời gian quan tâm An. Mỉm cười hạnh phúc luôn là thước đo mà người lớn áp đặt lên trẻ em. Đâu ai hiểu được đằng sau nụ cười ấy là khát khao mãnh liệt mong cầu được lắng nghe.

Người Lắng Nghe Cười chưa chắc là vui, con cần được lắng nghe !
Sự lắng nghe của gia đình luôn là điều quan trọng nhất

“Nụ cười không hồn” từ việc thiếu sự lắng nghe

Em đang là cô học sinh cấp 3. Thời khắc chuyển giao từ cấp 2 lên cấp 3 là một câu chuyện dài đối với em. Em cô đơn, không biết mình cần phải làm gì lúc này. Có lẽ em cần một người để lắng nghe mình nhưng điều đó thật khó. Với nghề tài xế, ba em luôn luôn di chuyển và thường xuyên không có nhà. Nhưng mỗi khi về nhà, ba lại để lộ hình bóng mệt mỏi, bực dọc khó chịu, khiến tâm sự của em khó mà nói ra. Mẹ là người gần gũi với An nhất, mẹ em là một thợ may nổi tiếng. Công việc khiến mẹ bận rộn đôi khi em chỉ có thể ăn mì gói thay cơm.

Cha mẹ bận rộn là thế, thời gian có một bữa cơm chung còn khó thì làm sao có được một lần ngồi xuống tâm sự để bố mẹ lắng nghe. “Em có nhiều chuyện muốn méc với mẹ lắm, cấp 3 không dễ như người lớn thường nói…”.

Mùa dịch khiến kinh tế gia đình em thêm phần khó khăn. Thấy ba mẹ vất vả em không muốn trở thành gánh nặng nên đành cười cho qua chuyện. Charlie Chaplin đã từng nói rằng “Tôi thích đi dưới mưa để không ai thấy tôi đang khóc” Cũng như em che giấu những nỗi ưu sầu bằng nụ cười gượng gạo.

Người Lắng Nghe Cười chưa chắc là vui, con cần được lắng nghe !

Môi trường mới, có nơi nào lắng nghe em

Năm vừa qua, gia đình em chuyển chổ ở. An cũng phải chuyển trường đến một thành phố lớn hơn. Sống ở một nơi mới, thấy được nhiều điều mới lạ, gặp bạn mới ở trường khiến tâm hồn của một cô bé mới lớn cảm thấy thích thú lắm. Nhưng em phải sớm đối mặt với nhiều khó khăn. Có những hôm, mâm cơm chỉ có mỗi mình em. Ăn xong dọn dẹp rồi lại ngồi vào bàn học. Như một vòng xoáy vô hình, nó khiến em lặp đi lặp lại những điều tương tự một cách nhàm chán. Không ai hiểu em, không ai có thể lắng nghe em nói. Việc học càng ngày càng khó khăn, giờ lại học ở một môi trường mới có quá nhiều điều em không hiểu, em không biết hỏi ai, tâm sự với ai.

Xa bạn bè ở trường cũ, tình bạn cũng cách biệt. Vừa buông tay liền xa lạ. Bạn bè ở trường mới có tính cách trái ngược với em, không thể hòa hợp được huống chi là lắng nghe em nói. Những hôm tan trường, các bạn khác có bố mẹ đưa đón, hỏi han và lắng nghe những lời than thở “Nay bài nhiều mà lại còn khó nữa bố”… Nhưng em thì một mình trên chiếc xe đạp, đôi lúc em chưa muốn về nhà ngay vì lo sợ mẹ sẽ thấy đôi mắt ngấn lệ của mình khi không có người chia sẻ. Trên con xe, em đạp vài vòng khu phố rồi mới dám về nhà.

An cần được lắng nghe, san sẻ yêu thương 

Đối với một đứa trẻ mới lớn như An, được lắng nghe là điều cần thiết. Người lớn nhìn vào sẽ nghĩ chuyện đó có to tác gì mà phải buồn, phải tủi. Nhưng em là nạn nhân, em là người hiểu rõ nhất nỗi buồn, sức ép của mình. Điều em là được chia sẻ, lắng nghe những lời động viên, an ủi tâm hồn mới chớm nở này.

Theo lẽ thường, người ta chỉ nghe những gì người ta muốn. Ở một môi trường mới, thử thách mới Người Lắng Nghe mong rằng em sẽ bước thật xa khám phá nhiều điều dù có vấp ngã nhưng đôi chân em sẽ vững, đôi mắt em sẽ rộng, em sẽ tìm cho mình một con đường mới một cách mới để kết nối nhiều hơn với mọi người.

Bảo Yến

Bài viết liên quan

Trả lời