Nhút nhát-Tôi của thời không có ai để lắng nghe

Có thể nhiều người xem cái thời học sinh là quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp nhất, bởi vì năm tháng ấy được vui chơi cùng bạn bè thỏa thích, được ngắm cậu bạn mình thích thầm đi ngang qua cửa sổ lớp… Nhưng đối với tôi, quãng thời gian đó có lẽ là một kỷ niệm mà nếu như được quay lại, tôi xin chối từ “đặc quyền” này. Hoặc giả như cần phải quay lại, tôi sẽ thay đổi nó, tìm người để chia sẻ, biến nó thành một ký ức đẹp đẽ hơn. 

Người Lắng Nghe Nhút nhát-Tôi của thời không có ai để lắng nghe
Vì nhút nhát, thời học sinh của tôi có rất ít bạn để trò chuyện

Năm tháng đầu tiên đi học không mấy vui vẻ 

Năm đó tôi là một cô bé ốm nhom ốm nhách, cái mũi thấp, với làn da không trắng mấy trong khi mẹ tôi thì ngược lại, mẹ tôi nổi tiếng trắng và xinh từ lúc còn ở quê cho đến khi lên thành phố buôn bán rồi lấy ba tôi. Chính vì ngoại hình không mấy nổi bật, nhiều người quen của ba mẹ còn không dám khen tôi giống mẹ, tôi lắng nghe và hiểu hết. Và rồi đây là đề tài để lúc mẹ tôi đưa tôi đến trường năm lớp 1, chúng bạn mang tôi ra làm trò đùa, rồi cứ thế tẩy chay tôi. 

Vì muốn có được sự quan tâm đến từ phía bạn bè, tôi giống như các chị thực tập sinh mới bước vào công ty, bạn nhờ gì thì làm cái đấy, bạn muốn ăn gì tôi đi mua giùm, không biết cách để từ chối. À không, là tôi không muốn từ chối mới đúng. Thấy tôi “ngoan ngoãn”, chúng bạn lại quá quắt hơn, dần dà từ lúc ấy cho đến lớp 2, lớp 3, lớp 4, rồi lớp 5 tôi đã trải qua những năm tháng đi học đầu đời như thế. Và kèm theo đó luôn là những lần bị vô tình nghe thấy nhiều lời nói không hay về mình. 

Lúc ấy thật sự tôi muốn chạy về ôm lấy mẹ khóc thật lớn, mách với mẹ rằng bạn bắt nạt con thế này thế kia, để mẹ chia sẻ nỗi buồn cùng tôi. Nhưng đến thời gian đón tôi đi học về mẹ còn không có, phải nhờ dì hàng xóm đón giùm, nhìn mẹ bận rộn tôi lại nghĩ mình nên im lặng để mẹ bớt phiền lòng…

Người Lắng Nghe Nhút nhát-Tôi của thời không có ai để lắng nghe
Nỗi cô đơn không có ai để lắng nghe vào mỗi dịp lễ tết thật sự rất đáng sợ

Mang theo sự nhút nhát để trưởng thành 

Từ sự việc bị tẩy chay, tôi dần ngại kết thân với người lạ, và tôi ngày càng trở nên nhút nhát hơn. Khi học cấp 2, sự nhút nhát khiến tôi không còn muốn nỗ lực để học tập, thành tích cứ thế rớt dần. Tôi nhớ có lần điểm Toán thi học kỳ được 5 điểm, bị mẹ la mắng, nhưng chỉ biết khóc trong im lặng, không biết chia sẻ với ai, bởi tôi không có ai để dãi bầy và lắng nghe tôi… 

Tôi dậy thì khá thành công, nhờ dậy thì mà di truyền làn da trắng mịn của mẹ đã “có tác dụng”. Tôi cao hơn, người cũng đầy đặn hơn, không còn ốm yếu như trước nữa. Thế mà “xui xẻo” làm sao khi năm lớp 11 tôi được một anh lớp trên để ý, rồi lại vô tình thấy các bạn che miệng xì xào về tôi. Bây giờ nghĩ lại, may thay lúc đấy chưa bị đánh lần nào… 

Mỗi cấp học tôi đều mong rằng mình tìm được một người bạn ở môi trường mới, làm quen, kết thân, để người đó lắng nghe tôi, cùng tôi chia sẻ vui buồn. Vì thế, tôi luôn nỗ lực tìm kiếm nhưng chắc là do duyên chưa tới hay vì lý do gì khác, tôi luôn thất bại. 

Rồi đến lúc đi làm, tôi chán nản với việc tìm kiếm người để kết thân và chia sẻ, tôi ngại đủ thứ. May mắn là công ty không giống trường học, ai cũng bận bịu việc riêng của mình. Nhưng nỗi cô đơn không có ai để lắng nghe vào mỗi dịp lễ tết thật sự rất đáng sợ. Những ngày đó tôi như mất hết năng lượng, động lực làm việc…Bởi nhìn người ta có người để rủ rê đi ăn nhậu, để tụ tập ở nhà để tám chuyện, tôi tự thấy thật tủi thân cho mình.

Rồi tôi tìm đến Người Lắng Nghe tình cờ như một món quà năm mới ai đấy đặt trước thềm cửa. Tôi xem những dòng tâm sự của những tâm hồn đồng cảm như tôi trên trang của Người Lắng Nghe, tâm trạng được giải tỏa đi phần nào. Tôi nghĩ, có lẽ tôi sẽ đặt cho mình một lịch hẹn, để được gặp những người biết lắng nghe tôi, giúp tôi mang mọi ấm ức tuổi thơ, mang những muộn phiền âu lo đi ra khỏi cõi lòng mình. Để tôi có thể được sống lại lần nữa, vui hơn, có động lực hơn…

Tố Trân

 

Bài viết liên quan

Trả lời