Giá như có 1 ai đó lắng nghe tôi của năm đầu đại học

Lắng nghe- thứ mà tôi cần nhất những ngày đầu của lần đầu xa nhà học đại học. Bạn mới, môi trường mới, mọi thứ như cách học, nhà ở,… hoàn toàn xa lạ với một cô bé chưa đủ 18 tuổi là tôi lúc đó. Tôi thật sự rất cần một người có thể lắng nghe, an ủi, tiếp thêm động lực cho mình, nhưng đáng tiếc là nó đã trôi qua theo cách ngược lại…

Giá như ai đó lắng nghe tôi năm đầu đại học
Giá như có 1 ai đó lắng nghe tôi vào năm đầu đại học (hình minh họa)

Những giọt nước mắt rơi ở phòng trọ mới 

Thuở mới xa nhà làm tân sinh viên hẳn ai cũng mang trong mình nhiều lo lắng, tôi cũng vậy. Có nhiều đêm nước mắt rơi vì nhớ nhà, vì thấy sợ hãi về các trải nghiệm mới lạ, vì thấy lạc lõng,… nhưng càng rơi nước mắt nhiều hơn vì không có ai đủ tin tưởng để làm người lắng nghe mình chia sẻ. 

Tôi sinh cuối năm cho nên lúc vào đại học, tôi còn chưa đủ 18 tuổi, ai cũng bảo tôi là một đứa con nít chưa lớn, đúng thật là vậy vì tôi còn chưa có bằng lái xe mô tô. Lại càng thê thảm hơn là chưa hề có kinh nghiệm cầm xe lái lâu năm, tôi mới tập lái xe máy có số được một tuần đã phải ra Hà Nội học.

Ấy thế mà anh tôi để xe máy ở khu nhà trọ cho tôi đi, tôi vẫn rất dũng cảm cầm lái nó đến trường đại học. Với quyết tâm là đi gần sát vỉa hè và đi tốc độ thật chậm sẽ an toàn, tôi đến trường lần đầu tiên an toàn. Rồi cứ thế cả kỳ một đại học tôi đi học bằng xe máy mà may mắn là chưa lần nào bị công an giao thông hỏi thăm. 

Về cái lần đầu tiên đi xe trên phố lớn đông người với nhiều làn xe lớn khác với thành phố nhỏ bé quê tôi. Tôi sợ phát khóc, nhưng nghĩ đến sắp đến giờ vào lớp tôi lại phải cố trấn tĩnh nó để tiếp tục đi… 

Sống chung trọ với người lạ không hề đơn giản 

Tôi hẹn cùng với một người bạn cấp 3 cùng lớp cùng nhau ra Hà Nội thuê trọ để ở. Đây là một bạn nam vì trong lớp cấp 3 không có bạn nữ nào học cùng khu vực với tôi ở Hà Nội, bạn nam này tôi chơi khá thân. Để vừa giảm chi phí nhà trọ và cũng an toàn hơn cho tôi thì có chị gái bạn đấy và anh trai tôi dọn chung vào ở. 

Chúng tôi thuê một căn hộ chung cư mini ở một khu tập thể lâu đời ở Hà Nội. Giữa lòng Hà Nội xô bồ có thể tìm được một nơi ở đầy cây cối và gần chợ như thế này tôi quả thật rất khâm phục anh trai tôi. Phòng trọ chúng tôi có 2 phòng ngủ, một khu vệ sinh, giặt đồ và bếp chung, mỗi phòng ngủ đều có giường tầng, tiện nghi đủ để cho 4 người sinh hoạt thoải mái, giá cả cũng phải chăng. 

Sau khi tôi mang hành lý từ quê lên đến trọ, sắp xếp chỗ ở ổn thỏa, cũng là lúc anh tôi phải đi công tác. Anh tôi làm ở một khu hóa chất tại Thanh Hóa, công ty phụ cấp ăn ở cho anh tôi tại địa phương làm việc luôn nên rất ít khi anh tôi quay lại Hà Nội. Một tháng nhiều lắm anh tôi về Hà Nội bốn lần, và phần lớn cũng là vì để hoàn tất hồ sơ đi học cao học ở nước ngoài. 

Giá như có 1 ai đó lắng nghe năm đầu đại học
Tôi cần một người lắng nghe tôi, cùng tôi chia sẻ nỗi sợ hãi (hình minh họa)

Tôi ở cùng bạn kia và chị gái bạn ấy mới tốt nghiệp đại học có công việc khá ổn định. Câu chuyện sẽ chẳng có gì là đi quá xa nếu như không có sự xuất hiện của người yêu chị gái bạn ấy cởi trần đi khắp nơi trong phòng trọ tôi. Phía trước cửa phòng tôi là tủ lạnh lớn dùng chung, nước uống được bỏ trong đấy. Cửa phòng của tôi không thể kéo lại hết vì phần bánh răng phía dưới bị kẹt, chỉ kéo đóng lại được một nửa. Và mỗi lần anh người yêu của chị ấy đến tủ lạnh mở lấy nước liếc mắt vào phòng tôi, tôi lại cảm thấy sợ hãi. 

Càng sợ hãi hơn khi bạn nam cùng lớp với tôi ấy cuối tuần hay đi chơi xa cùng bạn bè, còn tôi thì dành cuối tuần để làm bài tập tiếng Trung của năm nhất. Và một mình tôi ở cùng hai anh chị trên danh nghĩa là người yêu chưa cưới hỏi đấy ở cùng với nhau trong một căn trọ. Tôi rất hy vọng hai anh chị ấy đóng cửa ở trong phòng và không ra ngoài, bản tính tôi đã sợ người lạ, lại còn thêm câu chuyện hai người đấy ăn mặc không đứng đắn và có những hành động không mấy là lịch sự, tôi khá ám ảnh về những hình ảnh đấy. Bởi ngay lúc đó, tôi chỉ mới là cô bé 17 tuổi, “chân ướt chân ráo” lên Hà Nội học đại học, chưa hiểu biết nhiều về cuộc sống này. 

Tôi có thể chấp nhận chuyện người yêu sống chung, vì tôi nghĩ tôi cũng là một người trẻ hiện đại. Tuy nhiên, là một người sống cùng, tôi nghĩ chị ấy nên được tôi cho phép mới nên dẫn bạn vào ở cùng mỗi tuần từ thứ 6 cho đến hết Chủ Nhật như vậy. Điều khiến tôi sợ hãi và khó chịu hơn cả chính là cách ăn mặc không mấy đứng đắn của hai anh chị lớn hơn tôi năm tuổi. 

Cú sốc từ môi trường học mới 

Tôi nhớ lần đầu tôi tham gia lớp học tuần công dân đầu tiên, tôi đến gần sát giờ, bước vào lớp là hơn 120 gương mặt lạ chào đón tôi. Không có mặt các bạn ở lớp cấp 3 quen thuộc, không còn bị lừa “quần mày chưa kéo séc kìa” nữa,… tôi thấy rất hụt hẫng. 

Giá như có 1 ai đó lắng nghe tôi năm đầu đại học
Tôi rất ngưỡng mộ các bạn có người đi cùng lúc ăn trưa, vào thư viện (Hình minh họa)

Tôi cũng muốn bắt chuyện với các bạn, nhưng tôi người miền Trung, tiếng miền Bắc của tôi lúc đó còn chưa rõ, khá là khó nghe, cho nên các bạn cũng không muốn nói chuyện với tôi lắm. Thêm vào đó, các bạn “nhìn mặt bắt hình dong”, thấy hai bàn tay tôi trắng, cắt tỉa gọn gàng, quần áo tươm tất, rồi cho rằng tôi là tiểu thư con nhà giàu kiêu kỳ. Vậy nên, kết thúc buổi học tuần công dân, tôi vẫn không rủ rê được ai đi ăn sáng, uống nước cùng mình. 

Rồi các buổi học của tôi gần nửa học kỳ đều như thế, chỉ có thể nói vài câu xã giao với các bạn ngồi bên cạnh trong các lớp học phần, ra về không có ai đi cùng. Và những buổi ăn sáng, ăn trưa chờ vào lớp cũng không có ai đi cùng. Lúc ấy tôi rất ngưỡng mộ những bạn có bạn cùng quê, có người cùng lớp học cùng với nhau ở một trường đại học để hẹn nhau đi ăn, đi thư viện giờ nghỉ trưa…

Mang tâm sự nhưng không có ai lắng nghe 

Tôi thật sự rất cần người có thể ngồi đối diện với tôi, lắng nghe tôi kể lể những trải nghiệm khó chịu mà tôi đã trải qua. Họ chỉ cần lắng nghe, không cần nói gì cả, thế đã là quá đủ. Thế nhưng, những câu chuyện trên đều xuất phát từ góc nhìn của tôi, tôi không biết sự khó chịu của mình đó là đúng hay là sai, vậy nên nếu người ngồi đối diện để lắng nghe tôi không phải là người tôi đủ tin tưởng sẽ bảo mật thông tin cho mình, tôi không thể mở lời. 

Giá như có 1 ai đó lắng nghe tôi năm đầu đại học
Mang tâm sự nhưng không có người lắng nghe nào để tôi tin tưởng và bộc bạch (Hình minh họa)

Tôi càng không muốn nói với bố mẹ, vì tôi biết, tôi đã ở cái tuổi gần trưởng thành rồi, tôi không thể làm phiền ba mẹ mãi như vậy. Thêm vào đó, khoảng cách địa lý giữa bố mẹ và tôi quá xá, nói ra sẽ chỉ thêm nặng lòng cho đôi bên mà không giải quyết được gì. Vậy nên tôi quyết định đem hết tâm tư ấy gói lại, để mặc nó trong lòng mình. 

Mãi đến tận bây giờ, khi có người lắng nghe tôi kể hết chuyện, tôi mới có thể nhìn lại mọi chuyện một cách tích cực, lạc quan, thản nhiên nói về nó hơn. Giá như khi đó xuất hiện một người lắng nghe đủ tin tưởng, giá như lúc đấy tôi có thể nói hết ra, thì quãng thời gian đại học của tôi đã không phải trải qua mà luôn vướng bận một chiếc dằm đau như thế…. 

Tố Trân

Người Lắng Nghe Giá như có 1 ai đó lắng nghe tôi của năm đầu đại học
Bài viết liên quan

Để lại một bình luận