Tôi Stress, Tôi đã tới Trạm Lắng Nghe để có Người Lắng Nghe

Công việc và cuộc sống của tôi trong thời gian gần đây quá áp lực. Tôi cảm thấy mệt mỏi, ngột ngạt giữa 1 thành phố lớn như Hà nội. Là một người luôn tự tin với việc tự cân bằng cuộc sống, trong hơn 10 năm ở Hà nội, tôi luôn có nhiều sự lựa chọn cho việc du lịch và mua sắm mỗi khi gặp stress. Thế nhưng tới lúc này, tôi cảm thấy mọi thứ nhàm chán và thiếu sự tự nhiên. Tôi cảm nhận được bản thân mình muốn 1 không gian thiên nhiên, yên tĩnh, không có sự xô bồ, và hơn hết, tôi thấy bản thân mình cần được lắng nghe…

Xách balo, đi tới nơi lắng nghe tôi

Vô tình đọc được bài báo về dịch vụ Người Lắng Nghe trên Vnexpress, tôi tìm hiểu, seach và nhận thấy có dịch vụ Người Lắng Nghe thật sự. Lắng nghe câu chuyện nhưng không phán xét hay đưa ra lời khuyên. Tìm hiểu thêm, tôi còn thấy có cả một Trạm Lắng Nghe, nằm ở Thành phố Hải phòng, ngay gần Hà nội, có 1 Trạm như thế mang cái tên Trạm T31 (T31) . Đó là nơi tôi sẽ được an nhiên trong không gian của sự lắng nghe…

Người Lắng Nghe Tôi Stress, Tôi đã tới Trạm Lắng Nghe để có Người Lắng Nghe

Tôi rời Hà Nội đến với T31 vào một buổi sáng. Bắt chuyến xe đến Hải Phòng với tâm trạng sẽ đón nhận những điều tử tế và sự lắng nghe. Đây không phải một chuyến du lịch thông thường, tôi đến đây để tôi được lắng nghe, được nhìn, được sống… một cách nhẹ nhàng và trọn vẹn.

Lắng nghe từ những việc làm cụ thể

Bất ngờ đầu tiên khi tới Bến Xe thượng Lý (Tp.Hải Phòng) là T31 đã sắp xếp và để 1 chiếc xe đạp kèm 1 chiếc mũ trắng thêu logo Người Lắng Nghe ở vị trí dễ thấy. Từ đó, tôi đạp di chuyển tầm 300m là tới T31. T31 nằm trong 1 con ngõ nhỏ, ẩn khuất sau những căn nhà và những cây Nhãn, cây Xoài trồng lâu năm. T31 đang chờ tôi – như người bạn sẵn sàng lắng nghe tôi.

Người Lắng Nghe Tôi Stress, Tôi đã tới Trạm Lắng Nghe để có Người Lắng NgheNgười Lắng Nghe Tôi Stress, Tôi đã tới Trạm Lắng Nghe để có Người Lắng Nghe

Tôi vào Trạm bằng mật khẩu đã được T31 chia sẻ từ trước. Bước vào một không gian dành cho sự tĩnh lặng. Tôi ấn tượng với màu sơn đất nung ở T31, kèm một hàng chữ giản dị: TRẠM T31.

Tôi có cảm giác rằng mình được chào đón thật sự. Bước qua cánh cổng ấy, tôi không còn là người đang vội vã giữa dòng đời. Tôi là một người đang dừng lại. Không gian ấm áp, xanh mát và bình yên ngay từ giây phút đầu tiên bước vào, tôi cảm thấy một sự thư thái rất khó gọi tên. Không gian bên trong mát rượi, cây xanh phủ kín các bức tường, ánh sáng vừa đủ để lòng tôi thấy nhẹ nhõm.

Người Lắng Nghe Tôi Stress, Tôi đã tới Trạm Lắng Nghe để có Người Lắng Nghe

Người Lắng Nghe Tôi Stress, Tôi đã tới Trạm Lắng Nghe để có Người Lắng NgheNgười Lắng Nghe Tôi Stress, Tôi đã tới Trạm Lắng Nghe để có Người Lắng Nghe

Người Lắng Nghe Tôi Stress, Tôi đã tới Trạm Lắng Nghe để có Người Lắng Nghe

Tôi bước vào phòng – một căn phòng nhỏ nhưng đầy đủ với tranh treo tường, kệ sách có những tựa hay về tâm lý, chữa lành, sống chậm… và một chiếc sofa êm ái như thể đang chờ tôi thả lỏng đôi vai. Tôi ngồi xuống, khẽ thở dài, và nhận ra mình đã quá lâu rồi không được thư giãn như vậy.

Người Lắng Nghe Tôi Stress, Tôi đã tới Trạm Lắng Nghe để có Người Lắng Nghe

Người Lắng Nghe Tôi Stress, Tôi đã tới Trạm Lắng Nghe để có Người Lắng Nghe

Người Lắng Nghe Tôi Stress, Tôi đã tới Trạm Lắng Nghe để có Người Lắng NgheNgười Lắng Nghe Tôi Stress, Tôi đã tới Trạm Lắng Nghe để có Người Lắng Nghe

 Tôi đi qua khu vườn nhỏ của T31. Nơi này đủ các loại rau xanh được trồng, có khoảng sân khá rộng và một không gian của sự bình yên và an lành. Tôi đã có một buổi tối lắng nghe bên bếp lửa và tách trà dịu ấm khi trời vừa sẩm tối cùng Người Lắng Nghe…

Người Lắng Nghe Tôi Stress, Tôi đã tới Trạm Lắng Nghe để có Người Lắng Nghe

Trước mặt tôi là một người lạ – nhưng không xa lạ. Người Lắng Nghe ấy ngồi đối diện, rót cho tôi một tách trà ấm, thơm mùi thảo mộc. Bất giác tôi bắt đầu nói, nói mọi thứ, về những áp lực đang âm thầm siết lấy mình, những nỗi cô đơn không ai biết, và cả sự mệt mỏi khi luôn phải “ổn” trong mắt người khác. Anh ấy không khuyên. Không vội vàng đáp lời. cũng chẳng phán xét câu chuyện tôi nói. Anh chỉ lắng nghe, nghe bằng sự cảm nhận, bằng sự hiện diện trọn vẹn của mình. Tôi cảm thấy thế là đủ để tôi nhẹ lòng.

Người Lắng Nghe Tôi Stress, Tôi đã tới Trạm Lắng Nghe để có Người Lắng Nghe

Buổi sáng thanh tĩnh với yoga, nắng nhẹ và hơi thở chậm

Người Lắng Nghe Tôi Stress, Tôi đã tới Trạm Lắng Nghe để có Người Lắng Nghe

Sáng hôm sau, tôi được Người Lắng Nghe hướng dẫn một buổi yoga giữa sân vườn, dưới bóng cây và bên bức tường vẽ hình ảnh ký ức xưa. Tôi hít vào thật sâu, thấy cơ thể mình dãn ra, và những suy nghĩ trong đầu cũng bắt đầu lắng lại.

Người Lắng Nghe Tôi Stress, Tôi đã tới Trạm Lắng Nghe để có Người Lắng Nghe

Không cần phải cố gắng quá nhiều – chỉ cần ở đây, hiện diện, và lắng nghe chính mình.

Người Lắng Nghe Tôi Stress, Tôi đã tới Trạm Lắng Nghe để có Người Lắng Nghe

Sau buổi tập, tôi và Người Lắng Nghe cùng hái rau ở vườn. Những luống mồng tơi, rau lang, tía tô, đậu đũa… xanh mướt và sạch sẽ. Tôi hái từng nắm, tay dính chút đất, tim bỗng dưng thấy ấm lạ thường. Tôi sẽ tự nấu bữa trưa cho mình, như để cảm nhận từng chút một dư vị của sự lắng nghe ở nơi đây.

Người Lắng Nghe Tôi Stress, Tôi đã tới Trạm Lắng Nghe để có Người Lắng Nghe

Bữa trưa của tôi là một khay cơm nhỏ: canh rau ngọn mướp luộc, trứng, cơm gạo lứt… Mỗi món ăn không chỉ thanh đạm, healthy – mà còn mang theo sự chăm chút và lắng nghe…

Người Lắng Nghe Tôi Stress, Tôi đã tới Trạm Lắng Nghe để có Người Lắng Nghe

Lắng nghe, biết ơn và tạm biệt

Sau bữa ăn, tôi trở lại chiếc sofa buổi chiều qua, ngồi lặng một lúc. Tôi không đọc sách. Cũng không chụp hình. Chỉ đơn giản là ngồi cùng chính mình, trong không gian của sự tĩnh mịch và trong lành…

Người Lắng Nghe Tôi Stress, Tôi đã tới Trạm Lắng Nghe để có Người Lắng Nghe

Trạm T31 không làm gì to tát, không cố “chữa lành” cho tôi. Nhưng bằng một cách nào đó – nó giúp tôi tự chữa lành, bằng sự tĩnh tại, bằng không gian để tôi được lắng nghe, được sống chậm, và được thật sự là chính mình.

Người Lắng Nghe Tôi Stress, Tôi đã tới Trạm Lắng Nghe để có Người Lắng Nghe

Tôi tạm biệt T31 bằng ánh mắt lưu luyến. Trở về không có nghĩa là kết thúc – mà là mang theo điều gì đó rất quý: sự trở về với bản thân.

Có những chuyến đi không dài, nhưng đủ để mình đổi khác. Một ngày ở Trạm T31 là như vậy – nhẹ nhàng, tĩnh lặng, và thật sâu sắc.

Hoa Nguyễn

Bài viết liên quan

Để lại một bình luận