Cô Đơn Nhất Khi Không Ai Có Thể Lắng Nghe Mình

Có những chuyện khi bạn nói với người thân thì điều mà bạn nhận lại là những lời chỉ trích, phán xét, lên lớp, không ai lắng nghe và họ muốn bạn phải làm theo ý của họ, điều đó lâu dần tạo nên một khoảng cách vô hình giữa bạn và người thân. Khiến bạn không dám mở lời tâm sự cùng người thân nữa, …

Trong tâm trạng mệt mỏi, chán chường vì hôn nhân không như ý, Duyên tình cờ biết đến Người Lắng Nghe. Với suy nghĩ, nói chuyện với người quen không giải tỏa được thì cứ thử tìm một người lạ xem sao. Nhưng may mắn, Duyên đã tìm được đúng điều mình cần đó là “một người thực sự biết lắng nghe”.

Duyên và Khải lấy nhau đã được 4 năm, cả 2 đều có công việc riêng. Thế nhưng trong cuộc sống hôn nhân lại không ai chịu lắng nghe ai.

Chồng Duyên là 1 nhân viên văn phòng, cứ tan làm là anh lại nhậu nhẹt bù khú với bạn bè, đồng nghiệp đến tận 9-10h đêm. Anh bỏ mặc Duyên đi làm về tự đón con, cơm nước, tắm giặt cho con. Sáng dậy sớm cho con ăn, đưa con đi học cũng là Duyên làm.

Lắng nghe
Được lắng nghe là điều rất nhiều người phụ nữa mong muốn

Nhiều lần Duyên nói chuyện với chồng, mong muốn anh chia sẻ việc nhà cửa, con cái, nhưng anh vẫn khăng khăng cho rằng đó là việc đàn bà, đàn ông chỉ làm việc đại sự. 

Suốt 1 thời gian dài thường xuyên như vậy khiến Duyên kiệt sức, phải vào viện cấp cứu, bác sĩ chẩn đoán Duyên bị suy nhược cơ thể do làm việc quá sức.

Những hôm vợ ốm thì chồng Duyên còn về sớm dọn dẹp hoặc trông con giúp. Sau khi Duyên khỏe hơn thì mọi việc đâu lại vào đấy.

Đợt cuối năm, Duyên phải ở lại làm tăng ca. Duyên đành nhờ chồng đón con và làm việc nhà. Thay vì lắng nghe vợ chia sẻ để cảm thông với vợ hơn thì chồng Duyên lại cáu kỉnh.

Anh bảo: “Cô làm vợ mà không làm tròn bổn phận người vợ, người mẹ. Ai đời, tôi là thằng đàn ông mà phải đâm đầu vào bếp nấu nướng, chăm con. Cô nên xem lại chính mình rồi điều chỉnh mình đi”. Bị chồng nói vậy, dù ấm ức nhưng Duyên vẫn cố gắng nhẫn nhịn để gia đình hòa thuận. 

Hôm sau, 10h đêm Duyên từ công ty về đến nhà, vừa đói vừa mệt. Duyên nhìn thấy trên bàn ăn chỉ còn một bát nước chấm, dĩa vịt nướng thì chỉ còn 1 cái cánh nhỏ và 1 cái chân khẳng khiu, cùng 1 đống xương bên cạnh, trong nồi chỉ còn lại chút cơm nguội. Duyên nhìn mâm cơm, rươm rướm nước mắt.

Chồng Duyên còn thản nhiên bảo: “Nay bố con tôi gọi 1 con vịt nướng và ăn hết rồi. Cô xem trong tủ lạnh còn gì ăn thì tự nấu lên ăn tạm đi. Về muộn rồi còn đòi hỏi, lắm chuyện”.

Nghe chồng nói như vậy, Duyên cũng đáp lại luôn: “Tôi đi làm chứ có đi chơi đâu mà anh lại vô tâm với vợ như thế. Thử hỏi mấy năm nay, số lần anh cơm nước đếm đã hết mấy đầu ngón tay chưa. Anh chỉ biết nghĩ cho bản thân anh, vậy thì anh cứ sống một mình đi”. 

Nói xong, Duyên bế luôn con về ngoại. Chồng cô chạy theo xin lỗi nhưng cô vẫn mặc kệ. Cô đã quá mệt mỏi khi phải sống cùng một người chồng vô tâm và bạc bẽo như vậy rồi.

Bố Duyên biết chuyện lại trách mắng cô không biết cân bằng việc nhà và việc cơ quan, bị chồng mắng là đúng.

Duyên mang tâm sự kể cho cô bạn thân nghe, cô ấy lại lên lớp cho Duyên suốt nửa ngày: mày nên làm như thế này, thế kia, …Duyên càng buồn hơn.

May mắn, thông qua 1 người bạn giới thiệu, Duyên đã tìm được “một người thực sự biết lắng nghe”.  Từ một người u uất, chán nản, ghét chồng, … sau khi trút hết buồn vui, hờn giận, giải tỏa hết tâm sự cùng Người Lắng Nghe, Duyên như trút được gánh nặng trong lòng lâu nay, cô bình tâm hơn và bắt đầu suy nghĩ tích cực hơn.

Thực ra mỗi người khi kể về câu chuyện của mình cho 1 ai đó, thì đa phần họ đều đã có cách giải quyết của mình, cái họ cần chỉ là một người có thể lắng nghe để tìm được sự chia sẻ chân thành, không phải những lời khuyên sáo rỗng, hay lên lớp dạy đời.

Người Lắng Nghe luôn sẵn sàng lắng nghe bạn nhưng “không ai có thể cho bạn giải pháp tốt hơn chính bạn”

Bài viết liên quan

Trả lời