Anh tìm đến Người Lắng Nghe trong một chiều âm u, đôi bàn tay gầy gò vô thức châm thuốc, rít một hơi dài trấn tĩnh, anh bắt đầu tâm sự, …
Anh kể, chị và anh yêu nhau từ tuổi học trò, lấy nhau khi cả hai tốt nghiệp đại học và có công việc ổn định. Đang trong lúc sự nghiệp của anh đi lên như diều gặp gió thì đùng một cái, chị mang theo đứa con rồi bỏ anh đi mà không một lời từ biệt.
Anh không ngờ những câu nói trong làn nước mắt nức nở của chị lại thành sự thật. “Tôi không chịu nỗi cảnh sống này nữa, tôi sẽ bỏ đi cho anh được tự do và vừa lòng, anh cứ sống với công việc và bạn bè của anh đi,…”. Anh cho là chị “đang diễn”, để rồi bây giờ anh cảm thấy hối hận vì đã không là người lắng nghe để hiểu vợ mình hơn.
Sau khi chị bỏ đi, trong hối tiếc anh mới thật lòng thừa nhận chị là hậu phương vững vàng cho anh. Anh luôn cảm thấy, có chị anh vững vàng và làm gì cũng yên tâm… Nhưng tiếc thay, những lời thật lòng này anh chỉ tâm sự khi mọi việc đã quá muộn màng. Nếu trước đây, anh chịu thừa nhận điều này và quan tâm, nâng niu chị hơn thì câu chuyện gia đình anh có lẽ đã khác…

Sau khi cưới, anh lập công ty riêng. Vì công việc, anh có nhiều mối quan hệ phải bận tâm, anh dần không còn thời gian cho chị và con. Tuy anh là người nghiêm túc, nhưng chị vẫn nghe rất nhiều câu chuyện thêu dệt xung quanh những mối quan hệ của anh. Lúc đầu chị chỉ giữ sự lo lắng trong lòng. Nhưng càng ngày, anh càng chải chuốt, vẻ phong độ của người đàn ông thành đạt từ anh toát ra càng khiến chị bất an.
Anh mơ hồ cảm nhận chị hay mất ngủ, chị ăn ít hơn, ít nói cười hơn, ít quan tâm anh hơn, nhưng anh lờ đi như không biết. Anh yêu và thầm biết ơn vợ, nhưng chưa từng thể hiện sự đánh giá cao vai trò hậu phương của chị. Anh xem đó là điều đương nhiên phải vậy.
Anh không dành thời gian để đọc đúng nguyên nhân khiến chị lo lắng. Hay có đọc được, anh cũng không có thời gian để thanh minh, xoa dịu. Anh cho là, đã yêu nhau đến thế, gắn bó lâu đến thế, đều là trí thức cả, thì phải hiểu nhau. Nghi ngờ là xúc phạm… Và cứ thế, anh thờ ơ, bỏ mặc chị và mớ cảm xúc ngày càng méo mó. Chỉ khi chị ôm con bỏ đi, thì anh mới giật mình nhìn lại.
Anh nhận ra bao năm qua, anh có không ít bạn bè, đối tác kinh doanh, nhưng họ đều không phải là người có thể nghe anh tâm sự chuyện của mình. Khi anh cô đơn và rối bời nhất, lại không thể tìm một người lắng nghe anh thật sự. Cả anh và chị đều không tìm được một Người Lắng Nghe nên mới đi đến bước này.
Chúng tôi hiểu rằng có những chuyện anh, chị không thể tâm sự được với ai, vì ngại những chỉ trích, phán xét, nhận định chủ quan của họ, người thật lòng thì không nói, nhưng kẻ ganh ghét sẽ cười thầm khi biết chuyện. Tất cả những điều đó khiến anh, chị stress và dần xa nhau hơn.
Ở vị trí một Người Lắng Nghe, chúng tôi hiểu “Một người đàn ông như anh đủ thông minh để biết mình nên làm gì, anh có cách giải quyết của riêng mình, cái anh cần là một người thực sự đồng cảm và lắng nghe anh, không phán xét, không lên lớp”. Và điều người phụ nữ như chị cần là “một người chịu nghe chị nói, nói chỉ để giải tỏa cảm xúc thôi, giải tỏa được rồi thì chị lại có thể bình tâm làm tốt trách nhiệm và yêu thương gia đình mình hơn”.